Con thấy lạc lõng, chơi vơi, thấy mình bị bỏ rơi không biết đi đâu, về đâu. Chán nản cuộc đời sắp sa ngã thì cũng may con được biết đến Phật pháp. Đến với đạo Phật, con thấy mình cởi mở, biết trải rộng lòng mình với mọi người
Mẹ kính yêu!
Hình như đã 5 năm rồi mẹ con mình
không sống gần nhau mẹ nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đó con đã
18 tuổi rồi. Tuy con không dám nói mình lớn, nhưng suốt 3 năm lam lũ
kiếm tiền, con đã đủ chín chắn để quyết định con đường mình đi, mẹ ạ.
Càng ngày con càng cảm thấy có một khoảng cách vô hình nào đó ngăn cách
mẹ con mình. Cũng phải một năm, mẹ và con chỉ gặp mặt được 15 ngày là
nhiều. Con chưa bao giờ tâm sự với mẹ điều gì. Mẹ cũng không hiểu được
con của mẹ nghĩ gì và cần gì.
Mẹ biết không, suốt thời gian dài con
sống trong u mê, sống như khúc gỗ, không hề quan tâm đến gì khác ngoài
việc kiếm tiền. Con luôn nghĩ, có tiền mới làm cho cuộc sống mình vui
hơn. Con lao vào việc làm thêm. Con làm ngày, làm đêm. Con phải kiếm
thật nhiều tiền để vứt bỏ cái nghèo đang đeo bám. Con luôn nghiêm khắc
với bản thân và mọi người. Con không cho phép mình nghỉ ngơi hay chuyện
nào khác. Hầu như chỉ trừ 6 tiếng ngủ đêm, thời gian ngày của con chỉ
dành cho việc kiếm tiền. Dần dần con trở thành người ít nói, ít cười và
vô tâm mà không hay. Có hôm con cầm tiền trên tay mà rơi nước mắt. Chẳng
thấy vui đâu chỉ thấy mình không bạn bè, cô độc, lẻ loi nơi đất lạ;
mong khi về nhà sẽ tìm thấy một chút hơi ấm gia đình và nghỉ ngơi. Nhưng
áp lục công việc từ khát vọng làm giàu trong con vẫn không thể rũ
bỏ. Con cảm thấy ngột ngạt ngay chính trong ngôi nhà của mình. Ba lần về
thăm, mỗi lần ngôi nhà lại đổi khác. Con chưa thích ứng, chưa được ngắm
kỹ ngôi nhà to đẹp hơn ngày xưa con ở thì lại tất tả ra đi. Và mỗi lần
con về, cha mẹ lại cãi nhau. Cũng xung quanh chuyện tiền bạc.
Mẹ biết không con rất mong gia đình có
được một bữa cơm đông đủ mọi người trong nhà, nhưng cuối cùng chỉ có
mình con cùng đứa em gái bên mâm cơm. Con thấy lạc lõng, chơi vơi, thấy
mình bị bỏ rơi không biết đi đâu, về đâu. Chán nản cuộc đời sắp sa ngã
thì cũng may con được biết đến Phật pháp. Đến với đạo Phật, con thấy
mình cởi mở, biết trải rộng lòng mình với mọi người. Con nhận ra rằng
niềm vui đồng tiền tạo ra chỉ là giả tạo. Con tìm thấy niềm vui thật sự
khi bố thí, làm lành, chia sẻ khó khăn với người khác.
Giờ thì con không sợ nghèo nữa mà có thể sống cùng với nó và chấp nhận những gì con đang có. Phật pháp
dạy con biết thương yêu, tha thứ, biết buông bỏ, không chấp cố. Nhận ra
cái sân hận, si mê, tham ái là những thứ gây ra muôn trùng đau khổ. Con
đã thấy mình rất hạnh phúc khi trong gia đình còn có cha mẹ và em gái.
Nhưng thật ra từ lâu trong con, ngôi nhà ấy không phải là nơi để con vui
sống. Con nhận ra điều đó trong lần kịp vượt thoát sự sa ngã. Lúc đó,
con thật sự thấy mình cần tìm một nơi nào đó để nương tựa, nhưng con
biết chắc không phải là ngôi nhà êm ấm, có ba, mẹ và em gái của con
nữa.
Trong chùa con mới tìm được sự an ổn, bình yên, tĩnh lặng trong tâm trí. Con như vứt bỏ bao phiền não, tranh chấp vướng mắc trong cuộc đời. Không còn tất tả bon chen, hối hả ồn áo chạy theo nhịp sống xã hội. Con cảm nhận được sự nồng ấm, sự chia sẻ, sự cảm thông từ tình thương của quý thầy, quý sư anh, quý sư chị dành cho con cùng với các phật tử khác.
Thầy có thể ngồi hàng giờ để nghe con thố lộ tâm tư, những điều con chưa bao giờ nói với mẹ hay ai khác. Con học ở thầy lòng bao dung, vị tha và một nụ cười xuất phát từ tấm lòng không vị kỷ, vụ lợi như bao người con từng gặp. Giờ đây, với mỗi tiếng niệm Phật, con như rũ bỏ bao ưu phiền, làm quen với kinh kệ, con thấy mình không cón nóng nảy, vội vã, cộc cằn nữa mà đã biết sống từ tốn, hòa nhã rồi, mẹ ạ. Có thể nói, con lạc trong đêm tối, Phật pháp là bó đuốc soi đường con đi. Các thầy là người chỉ cho con nẻo đường hạnh phúc.
Trong chùa con mới tìm được sự an ổn, bình yên, tĩnh lặng trong tâm trí. Con như vứt bỏ bao phiền não, tranh chấp vướng mắc trong cuộc đời. Không còn tất tả bon chen, hối hả ồn áo chạy theo nhịp sống xã hội. Con cảm nhận được sự nồng ấm, sự chia sẻ, sự cảm thông từ tình thương của quý thầy, quý sư anh, quý sư chị dành cho con cùng với các phật tử khác.
Thầy có thể ngồi hàng giờ để nghe con thố lộ tâm tư, những điều con chưa bao giờ nói với mẹ hay ai khác. Con học ở thầy lòng bao dung, vị tha và một nụ cười xuất phát từ tấm lòng không vị kỷ, vụ lợi như bao người con từng gặp. Giờ đây, với mỗi tiếng niệm Phật, con như rũ bỏ bao ưu phiền, làm quen với kinh kệ, con thấy mình không cón nóng nảy, vội vã, cộc cằn nữa mà đã biết sống từ tốn, hòa nhã rồi, mẹ ạ. Có thể nói, con lạc trong đêm tối, Phật pháp là bó đuốc soi đường con đi. Các thầy là người chỉ cho con nẻo đường hạnh phúc.
Mẹ ạ, con đã có nơi để nương tựa tâm
linh rồi. Khi con quyết định xuất gia, mẹ kiên quyết ngăn cản. Sao mẹ
không tìm hiểu tại sao con chọn con đường ấy mà mẹ lại bảo con mê muội?
Phải, con mê muội, nhưng là trước đây kia, mẹ ạ. Khi con còn lao vào đời
để bon chen kiếm tiền, cứ tưởng mình giỏi giang khi kiếm được tiền,
nhưng thật ra đang u mê mà không hay. Nay con chọn con đường tu
là con đường của trí tuệ, của sự giác ngộ và giải thoát là tỉnh chứ đâu
phải là mê. Con sợ cảnh bon chen của xã hội, con sợ đồng tiền, con quá
mệt mỏi với cuộc sống đó. Suốt 3 năm con là nô lệ của nó. Con không muốn
tự làm khổ mình giống cha mẹ nữa. Đời người chạy theo nó, cuối cùng vẫn
chưa thấy đích đến. Nhiều lúc nhìn lại bản thân, con cảm thấy sợ chính
mình. Mười mấy tuổi đầu đã biết chán đời. Thật sự con không thể tưởng
tượng nổi, nếu không gặp được Phật pháp thì con sẽ lọt vào chốn nào của
xã hội. Con biết rằng, cho đến khi nào con còn sống trong xã hội này thì
con còn phải chạy theo đồng tiền đến khi ấy. Và đó là con đường con
không muốn đi.
Mẹ biết vì sao con không trực tiếp nói
với mẹ mà nhờ đến VHPG không? Vì con biết mẹ sẽ khóc. Đã bao lần con
đứng lặng nhìn mẹ khóc lúc kinh tế gia đình sa sút, lúc mẹ phải chịu
những trận đòn của ba, lúc mẹ tiễn con đi làm…Thấy mẹ khóc, con xót xa
lắm. Rồi bao ký ức hiện về, con sẽ không nỡ quyết định. Con rất sợ nhìn
thấy mẹ khóc. Mẹ hãy đừng khóc mà cười lên khi con đi trên con đường
tỉnh thức. Con đã có thêm gia đình tâm linh của mình.
Cuối cùng, con mong mẹ hãy dành thời
gian cho em con nhiều hơn. Con biết thời buổi kinh tế gia đình đang rất
khó khăn, con biết mẹ thương chúng con nên tất tả ngược xuôi để cho
chúng con không thhua kém bạn bè. Vì vậy mà cứ mỗi tuần mẹ mới về nhà
một lần, cho chị em con vài chục tiêu xài rồi lại hối hả đi tiếp. Nhưng
thứ tụi con thật sự cần không phải là những thứ đó, thứ chúng con cần là
những bữa cơm có đầy đủ cha mẹ cùng chúng con , là những lời la rầy,
những lằn roi dìu dắt. Con muốn cảm nhận sự ấm áp tình thương cha mẹ,
muốn biết mình đang được cha mẹ quan tâm, dạy bảo.
Con viết những dòng này không phải để kể lể, trách móc. Chỉ mong mẹ hiểu và ủng hộ con trên con đường con đã chọn, và dành nhiều thời gian về với em con, mẹ nhé.
Tác giả: Đỗ Diễm My/ Nguồn: Tạp chí Văn hóa Phật giáo số 35 năm 2007
No comments:
Post a Comment